Cuộc đời đôi khi nó phải thế. Song ngư suy cho cùng thích mở lòng hay khép mình? Chỉ đơn giản là nó đến bên ai làm cho nó hạnh phúc. Cười nhiều, vui vẻ cũng là một loại hạnh phúc rồi, còn đòi hỏi gì thêm nữa? Cứ lắm lúc cá bé nhỏ nhìn thấy dòng đời đâm ra sợ hãi, không dám cho đi, không dám tin tưởng, không dám đón nhận, không dám mở lòng. Lại đi xây một bức tường vô hình với thế giới, chui trong tủ kính, sợ vỡ. Nếu như cái không gian kia nó "xấu thật" đã đành, đây lại có vẻ như màu hồng. . . chẳng cần ai phải nói, cá từng bước, từng bước rón rén, chui ra khỏi hang, bắt đầu khám phá. Đứa trẻ thích thú, lạ lẫm,, từng bước, từng bước hòa vào thế giới bên ngoài có vẻ như đẹp đẽ kia. Thời gian trôi qua, liệu cái thế giới kia sẽ thay đổi như nào? Đồ mới bao giờ cũng tốt. Còn tốt trong bao lâu thì tùy vào việc lựa chọn của chính cá ngay từ lúc ban đầu. Thực sự thì cuộc đời nó vốn thế, luôn đa màu sắc. Không phải toàn hồng hay toàn đen. Nó bắt đầu bằng màu trắng, tràn ngập hồn yêu t...